Một ngày, về thăm trường cũ, cùng thầy ôn lại những kỉ niệm của những lứa học trò mười, hai mươi năm trước là lớp học trò hiện tại, trong dòng kể miên man của thầy, tôi chợt nhận ra chúng tôi ngày đó không có nhiều điều kiện như các em bây giờ, nhưng dù ở tháng năm nào, cả thảy đều có chung một sự cố gắng, vượt khó trong học tập. Lần lượt những cái tên được thầy nhắc đến, trong đó có Thiện Khải làm tôi chú ý hơn cả.
Với giới kinh doanh, Nguyễn Thiện Khải là một doanh nhân trẻ thành đạt mà tên tuổi gắn với Đại Lợi Phát – một trong những công ty tầm cỡ, chuyên sản xuất kèo thép siêu nhẹ VnTruss, ngói ISORA công nghệ Nhật Bản và dịch vụ về vật liệu xây dựng – thương hiệu được hàng triệu người yêu mến và tin tưởng lựa chọn mỗi khi làm mái nhà. Với thầy cô và bạn bè cùng trang lứa, Thiện Khải là cậu học trò chăm chỉ, hiền lành, chịu khó. Với những lớp học sinh sau này, anh là một mạnh thường quân với những suất học bổng tiếp sức đến trường. Còn với tôi, Thiện Khải là một người anh hàng xóm, là đứa “ con nhà người ta” mà ba mẹ chúng tôi hay nhắc tới để động viên con mình học hỏi theo. Mỗi lần bị đem ra so sánh với anh, trong tôi cũng đã có những ghen tỵ, hờn dỗi thậm chí tức tối bởi mỗi người đều có một cá tính, một tố chất riêng, nhưng trên hết tôi vẫn cảm nhận được sự thân thiện, và luôn cảm phục sự cố gắng, phấn đấu của anh. Vì lẽ đó, tôi sẽ viết về Thiện Khải một cách chân thực nhất.
Anh hàng xóm nhà tôi sanh ra và lớn lên ở thôn An Hội Bắc, Xã hoài Sơn. Nhắc tới Hoài Sơn chưa kịp lý giải gì nhiều, người ta đã thấy được cái chất núi, vị núi đọng lại. Nhưng chính cái chất núi, vị núi đấy đã tạo nên một Nguyễn Thiện Khải bản lĩnh, đầy tự tin, dám dấn thân, không ngại thay đổi để có được Đại Lợi Phát của ngày hôm nay.
Người ta kể: Thằng Khải nó tội lắm, lặn lội vào Sài Gòn đi học mà trả tiền xe xong trong túi còn vài chục ngàn. Để có đủ kinh phí trang trải học tập, sinh hoạt nó phải làm đủ thứ việc.”
Rồi người ta lại nói:” Nay Khải nó thành công, nó ra dáng dân thị thành, người nó chắc mất hết cái vị phèn, chất núi ở quê rồi. Hôm qua tui thấy nó trên tivi phát biểu trước cả công ty, hôm kia tui thấy nó trên báo với tựa đề “Chàng doanh nhân siêu mẫu” nhìn oai lắm, đẹp trai lắm!…”
Mặc kệ người ta bàn tán như thế nào, còn tôi luôn tin rằng: khoảng cách từ một đứa sinh viên chân ướt chân ráo đến thành công ngày hôm nay là một hành trình. Nói cho văn vẻ thì hành trình đấy không trải hoa hồng mà nhuộm đầy những mũi gai. Hành trình của bản lĩnh, trí tuệ, tích lũy kinh nghiệm và … mồ hôi đã chảy, nước mắt cũng đã hơi.
Thiện Khải chia sẽ: “Muốn trái tim mang hình ngọn lửa, hãy dựng ngược nó lên” là câu thần chú mà anh luôn chiêm nghiệm. Bao năm qua anh đã cố gắng thắp, duy trì và truyền lửa – lửa của đam mê, của lý tưởng và cũng là lửa của tình yêu thương, tình người.” Bởi thế ngoài việc chăm lo cho sự phát triển của công ty, mang lại công việc và thu nhập cho người lao động, Anh cũng không quên mang những món quà nho nhỏ đến những người có hoàn cảnh neo đơn, những học sinh nghèo hiếu học…
Đời người, tuổi trẻ chẳng đôi lần thắm lại, nhưng với những gì anh đã và đang làm, tôi nghĩ thanh xuân của anh sẽ luôn trọn vẹn. Hy vọng anh sẽ luôn chân cứng đá mềm, sống và làm việc với đam mê và trách nhiệm. Kính chúc gia đình anh thật nhiều sức khỏe, hạnh phúc, làm ăn ngày càng phát đạt, khẳng định vững chắc thương hiệu Đại Lợi Phát ở thị trường khu vực. Thầy Cô, quê hương và mái trường rất tự hào về anh – anh hàng xóm của tôi.
Cát Biển ( Cô Hàng Xóm)
Very nice and emotional written! Thumb up.